
Cứ tưởng khi mình
chạm vào đôi bàn tay kia sẽ vỡ tan như bong bóng xà phòng. Cứ tưởng khi
mình chạm vào, đôi bàn tay ấy sẽ không còn dang rộng cho mình nữa. Vì
muốn để dành nên mình chỉ đứng nhìn. Nhưng cuối cùng rồi thì mình cũng
bỏ lỡ cơ hội duy nhất trong suốt 3 năm để nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn.
Giờ thì đôi tay ấy đã trở nên mạnh mẽ hơn, to lớn hơn để có thể che chở
cho một người khác, không phải mình.
Mình từng bỏ lỡ mơ
ước. Từ lúc nhỏ mình mơ thành cô giáo. Mình thích mặc áo dài, thích cầm
phấn trắng, thích đối diện với bảng đen, thích mỉm cười với những ánh
mắt ngây thơ đang hướng nhìn mình. Cuối cùng mình bỏ lỡ ước mơ của
chính mình vì ước mơ của người khác. Thấy hối tiếc nhiều lắm.
Mình từng bỏ lỡ một
chuyến đi tình nguyện. Bỏ lỡ để rồi nhìn thấy các em sinh viên đi tình
nguyện mà mình tiếc nuối. Mình bỏ lỡ cũng vì một người. Cũng hối tiếc
nhưng thấy đáng, có thể không đi làm tình nguyện viên nhưng không thể
không làm con ngoan của ba mẹ được.
Mình từng bỏ lỡ một
vị trí làm việc. Nhưng mình không hối tiếc, vì sau đó không lâu mình
nhận ra bạn mình làm vị trí này tốt hơn mình.
Mình từng bỏ lỡ một
người. Không biết tại sao lại bỏ lỡ, để đến giờ mình vẫn cảm thấy
nguyên vẹn cảm giác tiếc nhớ. Mình đã bỏ anh lại trên một bãi biển, đầy
gió, cát, sóng và trăng trải dài thành một vệt sáng lung linh huyền ảo
làm người ta cứ tưởng nếu đặt được một chân lên đó mình sẽ đến được
thiên đường.
Mình từng ước, giá
đêm đừng qua, giá bờ biển kia kéo dài vô tận, để mình và anh cùng được
nắm tay nhau đi dưới trăng, đi bên rì rào sóng vỗ. Anh lại cõng mình
trên lưng, lại than sao mình nặng thế làm anh đau cả lưng. Anh lại ôm
mình, và cát vùi lấp chân mình, và sóng liếm đôi bàn chân mình. Và
trăng đừng lên cao, đừng để mình và anh xa nhau, để mình bỏ lỡ ...
Mình đã bỏ lỡ một lời
hứa với anh mà mãi đến tận bây giờ vẫn chưa thực hiện được. Và có khi
sẽ chẳng bao giờ lời hứa đó thành hiện thực. Có khi mãi mãi lỡ làng vậy
thôi.
Lê Hoàng Yến Linh