Cũng
chả sao, trục trặc nhỏ này cũng "bình thường như cân đường hộp sữa"
thôi - thoạt đầu, mình nghĩ vậy. Nhưng nghĩ vậy mà hoá không phải vậy.

Thằng nhỏ vốn nghịch
ngợm, chân tay chẳng bao giờ chịu ngồi yên. Ngày nào mình không phải
quát nó câu nào hẳn phải là sự lạ. Ấy vậy mà hôm nay, theo thói thường,
khi hét lên mắng nó vì tội vứt đồ chơi lung tung, mình chỉ nghe thấy
tiếng khò khè bất lực. Chao ôi là bất lực. Mình biết thằng bé không
hiểu mẹ đang bực bội đến mức nào khi không thể ra uy dàn xếp trật tự
theo cách bà nội tướng mỗi ngày vẫn làm. Thôi đành, không hét được,
không mắng được thì lừ mắt, ra hiệu bất hợp tác với ông nhóc chứ sao.
Chẳng ngờ, thằng bé đâu có tinh tế như người lớn, thấy mẹ lừ mắt, nó
lại tưởng đùa, nhe răng cười trừ. Vậy là huề! Lại ôm con vỗ về, phủ dụ.
Cách này xem ra hay. Trẻ con đứa nào không thích mẹ âu yếm, vuốt ve,
dẫu nhiều khi người lớn lạm dụng vẻ yêu thương này như một chiêu "dụ
khị". Thằng bé không những không nghịch nữa lại tỏ ra ngoan ngoãn tới
mức bất ngờ. Vậy là mình phát hiện một chân lý (dẫu chân lý này xưa như
trái đất), hoá ra, không cần phải la hét, mắng mỏ, chỉ cần ôm ấp, vỗ
về, mình vẫn có thể bảo ban cu cậu. Điều giản dị ấy mà lâu nay, khi
chưa bị mất tiếng, mình không hiểu được...
Ở cơ quan, mình vốn
là người hay nói, không nói hình như không chịu được. Tuy chưa tới mức
buôn hết chuyện nhà ra chuyện người nhưng tự xét thấy, mình cũng thuộc
loại "nhạc nào cũng nhảy". Ấy vậy mà giờ đây, cái miệng phản chủ, nói
đúng hơn là cái thanh quản đỏng đảnh đã không cho mình tận hưởng thú
vui "tao nhã" ấy. Có lẽ, cảm giác thèm ăn của một người đói lả phải
ngồi chực chờ bên cạnh yến tiệc ê hề cũng chỉ gắt gao đến mức như khi
mình không thể thốt ra những lời bình phẩm trước một sự thể ngẫu nhiên
nào đó. Ôi chao là khổ. Có những điều mà vào hoàn cảnh ấy, thời gian
ấy, không gian ấy, nhất định mình đã phải nói thì giờ đành "câm nín".
Âu cái khổ của kẻ không muốn nói bị bắt nói cũng chỉ ngang ngửa với nỗi
ức chế này thôi. Nhưng rồi, khi bị cấm khẩu tạm thời một cách "cưỡng
chế" này, mình bắt đầu phát hiện một điều thú vị. Hoá ra, khi được nói
thoải mái, chưa bao giờ mình chịu dành thời gian để ngẫm nghĩ xem, điều
đã nói và sắp nói có thật sự cần thiết hay không. Mình chỉ hay nói cho
vui, nói để mà nói, nói như lấy được mà không chịu nghĩ, lời nói đó có
thực sự cần cho người được nghe, có ích cho mình, hay chỉ là sự lãng
phí thời gian vô bổ. Chỉ tới khi không thể nói, không nói được, mình
mới có thời gian để nhận ra điều giản dị này. Nhưng hình như, thế vẫn
là chưa muộn.
Chờ mãi mà chứng khản
giọng khản tiếng vẫn chẳng có dấu hiệu thuyên giảm. Vậy là mình phải
đến bệnh viện. Thời buổi trượt giá, mới đặt được chân vào phòng khám,
chưa biết bệnh tình được chữa trị ra sao đã đi bay hơn trăm ngàn lệ
phí. Rồi thuốc rồi men, rồi xông rồi chấm, nhìn tờ hoá đơn, cổ họng
mình đờ ra một lúc như thể thuốc tê bác sỹ xịt vào lúc trước chưa tan
hết. Hơn nửa triệu bạc cho một đợt điều trị viêm thanh quản, cái giá
không gây sốc nhưng đủ để giật mình. Tự sỉ vả mình vì cái tội không giữ
gìn cổ họng, tội ăn uống bừa bãi, tội làm lãng phí tiền bạc một cách vô
lý, nhưng tội gì thì tội, cũng phải chữa khỏi bệnh cái đã, mình đành tự
an ủi.
Và chẳng phải, vụ mất
tiếng này đã dạy cho mình bao bài học quý về tình yêu thương, sự tiết
chế, sức khỏe và tiền bạc đó sao. Ngạn ngữ nói, người ta chỉ biết quý
những gì đã mất nhưng mình nghĩ, có những thứ, khi mất đi cũng khiến
người ta biết quý thêm cả những thứ khác nữa chứ không chỉ là chính nó,
ví dụ như chuyện mất tiếng này của mình...
Đỗ Dương