Thưởng thức bánh tôm trong
khung cảnh hoàng hôn mùa hạ thì thật tuyệt. Này nhé, con tôm nước ngọt
Hồ Tây vừa chín tới phổng phao màu hồng lựu nằm trên mặt chiếc bánh vàng
ươm, nhai cứ ròn tan như miếng bánh đa vừa nướng. Vị tôm ngọt mà thơm
cộng với cái giòn và ngậy của bánh, chấm với nước mắm dấm chua cay,
phảng phất hương cà cuống ruộng đồng ven đô cho ta cái cảm giác ngọt tê
dịu dàng nơi đầu lưỡi. Cứ thế nhai tan một miếng, nhấp một hơi bia lạnh,
hít thở qua hơi gió thoảng qua đượm mùi mỡ béo ngậy, thơm từ lò bếp lọt
ra mà thả lòng mình thanh thản tận hưởng bánh và gió hồ mát rời rợi, để
rồi lục tìm trong trí nhớ thấp thoáng đâu đó câu chuyện huyền tích Trâu
Vàng lạc mẹ đã đầm mình làm nên sóng nước Hồ Tây hôm nay.
Bánh tôm Hồ Tây đã từ lâu đi vào tuổi học trò. Mấy ai đi học trường
Bảo Hộ xưa (nay là trường Chu Văn An) lại không biết mùi bánh tôm nóng
trước cổng trường. Bây giờ không còn bà hàng bánh tôm trước cổng trường
nữa mà đã có một nhà hàng bánh tôm đồ sộ sang trọng. Thời đại công
nghiệp đã xoá nhoà hình ảnh người chao bột, rán bánh để cho người ăn
"bâu" quanh, "gạ" chuyện và chờ "chộp" lấy cái bánh đầu tiên vừa chín
tới cho mình. Cái thú ngồi xem người rán bánh bây giờ chỉ còn là hoài
niệm. Người dân Hà Nội cũng đã dần quen với ngồi bàn cao, ghế tựa, uống
bia, ăn bánh cắt sẵn từ trong lò. Cái khẩu vị của người ăn bánh tôm xưa
bây giờ đã đã bị đánh rơi ở đâu, từ lúc nào, nhưng cũng chẳng mấy ai bận
tâm tìm lại. Có lẽ với người Hà Nội biết ăn và sành ăn thì hình thức
bán hàng chỉ là thứ yếu, mà cái quan trọng là bánh tôm Hồ Tây vẫn giữ
được nguyên vẹn hương vị cổ truyền của nó, để cho bất cứ ai muốn thưởng
thức cũng phải bất ngờ cảm nhận được mùi vị ngon lành của bánh tôm rất
nóng, rất ròn, rất thơm ngậy với thứ nước chấm pha có nghề với đủ vị
mặn, ngọt, chua, cay.
Nguồn : Ẩm thực Việt Nam