Nếu tôi có triệu đóa hồng tôi sẽ tặng chúng hết cho mẹ vì hàng triệu thứ mẹ đã làm vì tôi.
Em chưa bao giờ cô đơn như thế!
[08 / 11 / 2010]
Em sẽ vẫn là em, hình hài này, con người này, chỉ có điều tâm hồn và
trái tim em đã chết. Em không còn thấy rạo rực khi đứng gần một ai đó,
không còn thấy hạnh phúc khi có người muốn nắm tay em!
Thật lòng mà nói,
lúc này đây là khoảnh khắc khó vượt qua nhất của cuộc đời em. Anh đi lấy
vợ, còn em một mình. Em buồn và khóc, khóc đến quặn thắt ruột gan, khóc
đến chết đi được. Chẳng lời nào có thể diễn tả được cảm xúc đau đớn của
em lúc này. Tất cả chỉ vì em quá yêu anh, quá tin vào anh để rồi bị anh
phản bội và mất anh vĩnh viễn.
Em lại một mình lê
bước trên những con phố dài. Tất cả gần gũi, thân quen đây nhưng sao em
thấy mình xa lạ quá. Em chán nản tất cả, chán cuộc sống này, chán phải
yêu thương, hờn giận và thấy mình cô đơn hơn bao giờ hết.
Anh đã đi, đã rời xa
em và có một mái ấm gia đình. Anh cũng không quan tâm, không ngoái đầu
nhìn lại xem em đang sống ra sao, có vui được không, có cười được không.
Em biết, anh chẳng bao giờ quan tâm đến người con gái như em nữa bởi
với anh, tình yêu xưa cũ đã vĩnh viễn xa rồi. Cái còn đọng lại trong anh
cũng không đủ để gọi là kỉ niệm. Tình yêu trong anh chỉ thoáng qua như
gió bụi rồi lại trở về với gió bụi, chẳng mảy may vương vấn trên cõi
trần này.
Em không yêu cũng
không biết nhớ, biết thương một ai nữa. Em trở thành một kẻ lang thang
độc hành trên bước đường đời. Người ta có đôi, có cặp, chỉ riêng mình em
thuộc về một thế giới không anh! Thế là hết, chấm hết tất cả những gì
gọi là tình yêu giữa hai ta. Không còn cơ hội cho một kẻ cô đơn như em
chen vào giữa hạnh phúc gia đình của người khác. Hết thật rồi anh ơi!
Ngày mai ra sao, em sẽ
sống như thế nào chính em cũng không thể định hình được nữa. Em sẽ vẫn
là em, hình hài này, con người này chỉ có điều tâm hồn và trái tim em đã
chết. Em không còn thấy rạo rực khi đứng gần một ai đó, không còn thấy
hạnh phúc khi có người muốn nắm tay em! Sẽ chẳng có hơi ấm nào khiến em
thôi lạnh giá. Sẽ chẳng có bàn tay nào ngọt ngào và ấm áp hơn tay anh!
Bạn bè đi hết cả, người lấy chồng, kẻ có người yêu. Người ta vui vẻ cười đùa
bên nhau, đi ăn cùng nhau, đi chơi cùng nhau. Còn em, chỉ có một mình.
Một mình ngồi quán nước nhâm nhi tách cà phê. Một mình đi dạo phố, một
mình đi ăn và tất cả chỉ có một mình.
Em đang khóc, nước mắt
tràn khóe mi khi nghĩ về những ngày cùng anh chung bước. Tất cả chỉ là
hoài niệm. Em vẫn cô đơn, vẫn không còn ai bên cạnh. Chưa bao giờ em có
cảm giác thế giới lại xa lạ đến thế. Giống như em là một người ngoài
hành tinh, rơi xuống trái đất chứ không phải em đã từng tồn tại trên
cuộc đời này. Em thật tình chưa bao giờ thấy mình cô đơn hơn thế anh ạ!