Trợ giúp trực tuyến | Cách thanh toán | Đăng nhập | Đăng ký
  

Tiền tệ

Giỏ hàng



Nếu tôi có triệu đóa hồng tôi sẽ tặng chúng hết cho mẹ vì hàng triệu thứ mẹ đã làm vì tôi.

Phụ nữ nào cũng muốn có bờ vai để tựa
[12 / 06 / 2012]

Sau một thời gian dài, tim chị lại một lần nữa loạn nhịp.



Khi anh hỏi: “Em có định lập gia đình riêng không?”, chị bỗng ứa nước mắt. 
 
Lâu lắm rồi, có lẽ là đến 6 năm nay, thậm chí là chục năm, chị chưa từng khóc trước mặt đàn ông.
 
Bởi ngày trước, chị đã khóc quá nhiều, đã cạn khô nước mắt vì nhớ thương người tình cũ. Chị chẳng thể nào cho phép mình yêu ai, thương nhớ ai ngoài anh. 
 
Với chị, anh là người duy nhất chị muốn lấy làm chồng, dù rằng giờ đây, anh đã ở thế giới bên kia chờ chị.
 
Nhiều lúc chị muốn đi theo anh, nhưng chị chợt nhận ra, đó là một ý nghĩ nông nổi. Nếu anh biết, anh sẽ giận chị lắm! 
 
Và anh còn cần chị ở lại thế gian này để chăm sóc đứa con gái bé bỏng, và bố mẹ sức yếu. Chị phải làm tròn trách nhiệm của một người con dâu, một người mẹ và một người vợ chứ. 
 
Đến khi chị gặp người ấy, chị lại biết rung động (Ảnh minh họa)
 
Và thế là, cứ nghĩ tới anh, vì anh mà chị âm thầm chịu đựng sự đay nghiến của nhà chồng. Từ khi anh không còn nữa, họ hắt hủi chị. 
 
Vì họ sợ, chị ở lại chỉ vì cái nhà riêng mà ngày trước họ xây cho anh chị. Nhưng nào cần, chị có khả năng để nuôi con. Nhưng anh đã nhờ chị chăm sóc gia đình anh, chị không làm được sao? Chị yêu anh thế cơ mà!
 
Những tháng ngày chịu đựng sự nhòm ngó của nhà chồng khiến chị thấy mệt mỏi vô cùng. Nhưng chị vẫn phải nhịn, vì đứa con nhỏ và vì anh. 
 
10 năm sau khi anh mất, quãng thời gian quá dài để chị nếm đủ cay đắng ngọt bùi bên nhà chồng. 
 
Chị chưa bao giờ lấy đi thứ gì ở đó, cũng không bao giờ cãi lại mẹ chồng, nặng lời với bất kì ai. 
 
Bao người đàn ông đến với chị, nhưng chị nào dám có ý gì. Đến khi chị gặp người ấy, chị lại biết rung động. 
 
Anh ta hiểu hoàn cảnh của chị, hiểu tất cả những gì chị trải qua. Chưa bao giờ chị có cảm giác an toàn khi bên người ấy. Nhưng chị không dám thổ lộ, để đêm về chị lại khóc nức nở không thôi. 
 
Chị bắt đầu thấy nhớ nhung, cũng muốn có một bờ vai để tựa vào như bao người khác. Chị muốn con gái chị không phải chịu cảnh mồ côi, nhưng chị sợ có lỗi với anh, có lỗi với nhà chồng. 
 
Anh ta kiên trì theo đuổi suốt mấy năm nay, chị cố tình không nhận ra sự chân thành ấy. Nhưng tới giờ phút này, khi mọi việc đã tới cao trào, nhà chồng đã không muốn có sự tồn tại của chị nữa, chị mới dám rung động. 
 
Nhưng còn anh, anh thì sao, có tha thứ cho chị không?
 
Có muốn lập gia đình không ư, chị cần lắm chứ. Con người sinh ra luôn cần được yêu thương che chở, chị cũng là con người, là phụ nữ yếu mềm mà. 
 
Chị gạt bỏ tất cả, chị xin lỗi anh và từ bỏ nhà chồng, không mang theo một thứ gì, để chứng minh cho tấm lòng trong sạch của chị. 
 
Chị biết, ở nơi xa, anh sẽ tha thứ cho chị. 
 
Chị đi theo người đàn ông ấy. Thật may mắn, hai cha con thương nhau vô cùng. Có lẽ, đó là cái phước phận mà ông trời muốn ban cho chị suốt quãng thời gian còn lại. 
 
 

 

 

Tin khác
Time = 00:00