Trợ giúp trực tuyến | Cách thanh toán | Đăng nhập | Đăng ký
  

Tiền tệ

Giỏ hàng



Nếu tôi có triệu đóa hồng tôi sẽ tặng chúng hết cho mẹ vì hàng triệu thứ mẹ đã làm vì tôi.

Lâu đài mặt trăng
[18 / 06 / 2012]

Lúc đó, đột nhiên, bố mẹ nắm lấy tay nhau, dường như cùng lặng đi trong những hồi ức về tuần trăng mật xa xưa của họ và nỗi bất ngờ khi hiểu ra món quà từ chúng tôi



Có những buổi tối, bố tôi mở ra cái máy chiếu ảnh cũ kỹ của mình và chiếu cho chúng tôi xem một bộ “phim tài liệu” mà bố dựng bằng những bức ảnh trong album gia đình.
 
Những khoảnh khắc xa xưa hiện lên trên bức tường trắng. Chị cả Jackie, hồi lên 2 tuổi, ngủ gật trong... toilet. Mẹ, mặt mũi nhọ nhem, đang ngồi trải quần áo lên phiến đá để... giặt. Mẹ phải giặt bằng kiểu cách cổ lỗ sĩ này khi bố mẹ sống ở một làng quê rất nhỏ và nghèo ở Pháp.
 
Có một bức ảnh chúng tôi rất thích, đó là ảnh mẹ đang ngồi trên một khúc cây lớn, kể chuyện cho 5 đứa trẻ bên cạnh đống lửa trại. Đó là hồi bố mẹ mới cưới và đi trăng mật bằng cách cắm trại ở ở vùng biên giới Canada, bên hồ Louise.



Hồ Louise xinh đẹp

 Tiếp theo đó là bức ảnh một khách sạn rất đẹp hướng ra phía hồ. Nó được gọi là Lâu đài Hồ Louise. Bố mẹ tôi không đủ tiền để đi trăng mật ở một khách sạn sang trọng như vậy, nên đã cắm trại ở khu rừng nhỏ ngay gần đó.
 
Từ chỗ cắm trại, bố mẹ vẫn có thể nhìn thấy cả lâu đài soi bóng xuống mặt hồ. Và tối nào mấy đứa trẻ ở ngôi làng gần đó cũng ra chơi với bố mẹ, và ngồi đến tận khuya nghe mẹ kể chuyện cổ tích.
 
Bức ảnh tiếp theo là mẹ đang nướng thịt.
Bức tiếp theo là mẹ rửa bát...
Tất cả đều là do bố chụp say sưa bằng máy ảnh của bố

 

 Từ hai năm trước, khi biết rằng sắp tới lễ kỷ niệm 30 năm ngày cưới bố mẹ, tất cả 8 anh chị em chúng tôi bắt đầu xì xầm bàn xem nên tặng quà gì. Một chuyến du lịch bằng tàu thuỷ? Một chiếc đèn chùm thật lớn?...
 
Thế rồi cô em út nghĩ tới Lâu đài Hồ Louise. Chà, tại sao chúng tôi không nghĩ ra từ đầu kia chứ?
 
Dù tất cả còn đang đi học, chúng tôi chẳng đứa nào giàu có cả. Nhưng tất cả chúng tôi đã nhất trí rằng chúng tôi sẽ tiết kiệm hết mức trong hai năm.
Và bây giờ thì "ngày trọng đại" đã đến gần. Chị Jackie đặt một tour du lịch cho cả gia đình. Cả gia đình chúng tôi lên chiếc xe lớn màu bạc và khởi hành. Bố và mẹ được yêu cầu là không được hỏi bất kỳ điều gì. Và rồi lâu đài Hồ Louis hiện ra, vẫn với tất cả những đường nét tinh tế và tráng lệ của nó, soi bóng huyền ảo xuống mặt hồ.
 
Lúc đó, đột nhiên, bố mẹ nắm lấy tay nhau, dường như cùng lặng đi trong những hồi ức về tuần trăng mật xa xưa của họ và nỗi bất ngờ khi hiểu ra món quà mà chúng tôi muốn dành tặng họ.

 

 Đêm đầu tiên, chúng tôi đã quyết định rời khách sạn, đến khu rừng nhỏ gần đó và cùng nhau nhóm lửa trại.
 
 Chúng tôi chơi trò chơi Đám cưới vàng, trong đó chúng tôi hỏi bố mẹ cùng một câu: "Món quà tuyệt nhất mà bố tặng cho mẹ (mẹ tặng cho bố) là gì?". Bố và mẹ được yêu cầu viết riêng vào mỗi mảnh giấy rồi đưa cho chúng tôi đọc to lên.
 
"Cách bố cười, hôn má mẹ và nói “Chào em yêu!”, khi đi làm về suốt 30 năm nay" - Đó là câu mẹ viết trong giấy.
 
Còn câu trả lời của bố lại làm mắt mẹ tôi đỏ hoe: "Những đứa con".
 
Còn nếu ai đó hỏi tôi rằng món quà lớn nhất mà bố mẹ tặng cho tôi là gì, thì câu trả lời đơn giản là: "Tình yêu thương của bố mẹ dành cho nhau và cho cả những người xung quanh".

 

Jennifer Oliver
Thục Hân (dịch)


Tin khác
Time = 00:00