Với cái tôi quá lớn của mình, em vẫn luôn luôn tự nhủ bản thân: “Có gì đâu mà phải đau”.
Người yêu cũ của em phản bội em. Nhưng ngày đó em ngây thơ tin tưởng người ấy tuyệt đối. Đến khi em biết được mọi chuyện, tất cả trong em sụp đổ, đau, tim em như bị bóp nát. Em đau không khóc nổi được nữa. Người ấy hỏi em sao không khóc. Với sự ngạo mạn của một cô gái 20 tuổi, em đáp lại: “Tại sao phải khóc.” Quay lưng đi thế là hết. Em ghét bọn con trai. Chính xác là em sợ ai đó lại làm em tổn thương. Em không đủ mạnh mẽ để tiếp tục chịu đựng nỗi đau đó thêm một lần nào nữa.
Anh. Cũng là một chàng trai ngạo mạn. Cũng từ nỗi đau của mối tình đầu mà anh cũng thường nuôi cảm xúc giống như em. Dường như tổn thương đó quá lớn với anh. Không biết cô gái ấy đã làm gì khiến anh trở nên bất cần đến như vậy. Trong mắt anh, tất cả con gái đều là kẻ thù để rồi tìm niềm vui trong cơn say.

|
Những trái tim đã từng bị tổn thương lại vô tình hiểu nhau. |
Anh và em học cùng một trường, gần tốt nghiệp mới biết nhau. Lúc đó với em, anh cũng chỉ là một người con trai bình thường, ngạo mạn mà thôi. Còn anh, cũng chỉ nhìn em lườm lườm, một cô gái lanh chanh, nói nhiều, đáng ghét.
Anh và em vẫn giữ thái độ bất cần đó cả trong công việc lẫn những lúc gặp nhau. Thích thì nhìn, không thích thì một lời nói chuyện cũng trở nên hiếm. Nhưng có lẽ, chính bởi những trái tim đã từng bị tổn thương lại vô tình hiểu nhau. Anh và em từ những kẻ hoàn toàn xa lạ trở nên thân thiết. Em với tính cách líu lo nên vẫn luôn nói, còn anh luôn lặng thinh nghe em nói. Thỉnh thoảng anh cười và gọi em là "ngố" quá. Rồi một ngày, người đã từng làm em tổn thương gọi cho em. Em đã khóc. Tất cả vết thương lại làm em đau. Anh vẫn vậy, lặng im nhìn em, cho em dựa đầu. Anh kêu em trẻ con quá. Rồi anh kể cho em nghe về anh và cô ấy.
Em nhận ra anh chịu nhiều tổn thương hơn em nghĩ, chia tay không chỉ mình con gái đau khổ mà anh cũng thế bởi tình yêu anh dành cho cô gái đó quá lớn. Lúc đó em thấy thật ghét người con gái ấy, dù em chẳng biết cô ấy là ai.
Và em chẳng biết tự lúc nào em và anh bắt đầu. Em từ chối mọi cuộc hẹn của các chàng trai khác chỉ để cả buổi tối thong dong cùng anh trên chiếc xe máy. Anh sẵn sàng đi hơn 50km chỉ để tới ngồi bên em cho em dựa vào. Và cũng chỉ có anh ngồi trên xe máy hàng giờ để đưa em đi ra biển vào ngày đông lạnh nhất. Lúc đó biển lạnh lắm, buốt giá lắm, nước mắt em cũng hòa vào gió biển, còn anh lại lặng yên đứng bên nhìn. Trên bờ cát anh lại viết: “Ngốc quá!”. Cũng chỉ có đứa con gái hâm hâm như em mới rủ rê anh đi hàng chục km chỉ để về đưa em đi ăn ốc. Anh chẳng ăn, ngồi nhìn em chén hết cả đĩa ốc to đùng.
Anh nói em và “người yêu cũ” của anh có nhiều điểm giống nhau. Chẳng hiểu sao lúc đó em buồn vậy, nhưng em vần giả vờ cười tươi, đáp lại: “Chắc cô ấy học theo em đó”. Anh cười. Ngày anh nói yêu em. Em sợ. Sợ anh yêu em chỉ vì em giống cô ấy. Em biết anh vẫn luôn quan tâm, an ủi cô ấy lúc người ta buồn. Em sợ nếu như một ngày cô ấy muốn quay lại thì anh sẽ lại rời xa em. Nhưng anh bảo em, cái gì đi qua thì sẽ không bao giờ anh giữ lại, cô ấy quay đầu lại chỉ là đại dương thôi. Nhưng anh à, em là con gái nên mọi suy nghĩ đều rất nhạy cảm.

|
Hãy cầu hôn em khi anh thật sự quên cô ấy. |
Và rồi một ngày anh nói: Thực ra tình yêu anh dành cho em vẫn chưa thể bằng đối với cô ấy được. Anh bảo em đừng buồn, thì em vẫn cười nói đấy thôi, buồn nhiều rồi buồn thêm nữa không sao đâu mà. Nhưng anh biết đâu rằng, lúc đó em đau biết bao nhiêu. Em cố không cho nước mắt chảy ra trước mặt anh. Em vẫn không được như cô ấy. Dù em cũng chẳng có quyền gì đòi hỏi anh phải yêu em nhiều hơn cô ấy. Thực sự em chỉ muốn anh của riêng em, muốn anh đừng quan tâm cô ấy nữa.
Hôm nay anh nói em làm em gái anh nhé, anh đã cố gắng nhưng tình yêu với anh giờ là không thể có nữa, mình đừng tiếp tục gặp nhau. Nhận ra là hình bóng em quá nhỏ bé, nhạt nhoà trong tim anh. Lúc đó, em đau đến mức không thể khóc được nữa. Nụ cười chua chát trên môi em. Còn anh nói em cứ khóc đi thì anh thoải mái hơn.
Rồi ngày hôm sau anh gọi nói muốn gặp em có chuyện gấp. Em đã không định đến gặp an nhưng trong em lại sợ anh xảy ra chuyện gì đó không hay. Rồi anh lại cho cảm xúc trong em vỡ oà. "Anh xin lỗi em. Xin em quay lại, sau một đêm suy nghĩ anh nhận ra vị trí của em trong tim anh là rất quan trọng".
Anh nói anh sẽ lấy em. Nhưng làm sao mà em vui được khi người em yêu lại luôn đi lo lắng cho cô ấy. Khi mà hạnh phúc của em luôn bị đe dọa. Em biết làm gì bây giờ. Em không đủ mạnh mẽ để lúc nào cũng có thể thông cảm cho anh, để anh san sẻ với cô ấy. Em sợ em không vượt qua được. Dù em nói là em sẽ đồng ý để anh quan tâm cô ấy. Nhưng em sợ, rất sợ anh à. Không phải em không tin anh, không yêu anh. Nhưng nó cần sự vị tha lớn quá. Con gái cũng có chút ích kỉ, dù là ai đi nữa. Em tủi thân nhưng em không giám nói ra vì em không muốn anh phải mệt nhoài suy nghĩ, phải lựa chọn. Và vì em sợ kết quả của sự lựa chọn đó không phải là em nên em sẽ dấu hết đau thương, tủi giận trong lòng. Anh đã đưa lại cho em nụ cười hiếm hoi mà dường như đã vụt tắt. Lau khô nước mắt mỗi khi em khóc. Sẵn sàng đến bên em bất cứ khi nào em cần. Vì vậy em sẽ luôn tin anh, người sẽ cùng em đi tiếp những đoạn đường phía trước.
Nên khi anh yêu em nhiều hơn cô ấy thì hãy cầu hôn em, anh nhé!
Vị Tha